Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

ĐƯỜNG CHIỀU


Con sáo sang sông trở lại rồi 
Gánh đời nặng trĩu mảnh hồn côi
Chiều nay bến cũ mưa buồn quá
Lặng ngắm dòng sông ruột rối bời.
Nửa gánh cô đơn nửa gánh sầu 
Nửa đường đi nữa biết đi đâu !
Nửa e sương gió mòn thân liễu
Nửa ngại ngùng khi lỡ nhịp cầu! 
Một bước quay về một bước đau
Hai dòng lệ thắm cứ tuôn trào 
Ba sinh đã lỗi thôi đành thế
Bốn vách sầu tư nỗi nghẹn ngào!
Đường về em bước dáng liêu xiêu
Ngoảnh lại non Tây lộng bóng chiều
Bao nỗi niềm riêng dường nén lại
Hóa thành giọt lệ khóc tình yêu
Hãy khóc đi em cảnh lỡ làng 
Để còn nương bút viết thêm trang 
Đường chiều nặng trĩu hai đầu gió
Gượng gánh vào đêm đợi ánh quang. 

NHẬT ANH


Bài họa :      ĐƯỜNG CHIỀU

Trưa mới lai rai xế xỉn rồi
Mơ màng trong quanh quẽ đơn côi
Đường về qua cánh đồng xa lắc
Nẻo bước gian nan ruột rối bời.
Nửa xị sương sương chửa hết sầu
Nửa chừng muốn bỏ dễ dàng đâu!
Nửa lo đường vắng, hoàng hôn đến
Nửa sợ ma men... khó cượng cầu!
Một “quận” nghe lòng vẫn đáu đau
Hai “tua” cảm xúc lệ tuôn trào
Ba ly liên tiếp nghe mờ mắt
Bốn phía hoàng hôn... muốn nghẹn ngào!
Bước đường chân đá lại chân xiêu
Chẳng biết chiều nay đã mấy chiều?
Ta nhậu quên nhà quên trách nhiệm
Và còn quên mất chữ tình yêu!
Ta xưa cũng hạng giỏi trong làng
Học sách “Lưu Linh” mới nửa trang
Mà mất nhiệt tâm mòn ý chí
Tìm đâu trong rượu chút vinh quang!

TRẦN THÂN