Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

VỊNH NẤM RƠM


Đứng ngay không chịu, chịu khòm khòm
Ngủ bụi ngủ bờ ngủ đống rơm
Sống chốn bầy hầy dòm đã gớm
Ở nơi meo mốc thấy thêm gờm
Hồi trai thẳng thóm không lồi lõm
Lúc lão chờm bờm lại ốm nhom
Mới thấy lom khom hồi sớm sớm
Bây giờ lỏm bỏm ở trong om.


VỊNH NẤM MỐI

Sau đợt mưa dông mọc đặc gò
Dựa hơi tổ mối cũng nên trò
Nhô nhô đằng đó tha hồ ló
Nứt nứt ở đây mặc sức dò
Bận trước xem mầy còn nhỏ nhỏ
Lần này thấy nó đã to to
Cái thân cứng ngắt đầu thò lõ
Mà quí còn hơn miếng thịt bò.


TRẦN THÂN


VỊNH NẤM MÈO

Tai chi không giống giống tai mèo?
Không cẳng không tay cũng bám đeo
Đâu xéo đâu tròn nhưng... méo méo
Nào tươi nào tỉnh cứ... bèo nhèo
Nguyên giàn so đũa không chồng chéo
Cả đống mạt cưa chẳng tréo hèo
Ai đến cùng em xin khéo khéo
Bằng không chẳng rách cũng nhăn nheo


VỊNH NÚM VÚ NHỰA

“Ny long” cũng tạo nên bầu vú
Gạt trẻ hễ nhìn là muốn bú
Hộp sữa thì chưng tại nắp lu
Bình không lại đút trong ngăn tủ
Lớn gan, thằng bé khóc hu hu
Cả vú miệng em la ú ú
Nút đã êm re khỏi hát ru
Lim dim đôi mắt đà buồn ngủ.

TRẦN THÂN

CA DAO UỐNG RƯỢU


“Nỗi lòng biết tỏ cùng ai”
Uống rượu thì ít đưa cay thì nhiều
“Chiều chiều lại nhớ chiều chiều”
Đưa cay cho nhiều ói mửa cả thau
“Bâng khuâng gió lọt song đào”
Nhậu chi đến nỗi  “nốc ao” thế này
“Tình cờ mà gặp nhau đây”
Không cạn ly đầy cũng phải nhúng môi
“Gió đưa cây cải về trời”
Tay đưa xin mời uống cạn một ly
“Chữ rằng kiến nghĩa bất vi”
Uống rượu kê tán có chi anh hùng
“Chim quyên xuống đất ăn trùn”
Lưu Linh không mùng muỗi cắn muỗi say
“Chiều chiều vịt lội cò bay”
Ăn nhiều uống ít mà say tại mồi
“Cây khô đâu dễ mọc chồi”
Mồi ngon đâu dễ nhậu khơi một mình
“Trúc xinh trúc mọc đầu đình”
Anh say anh té xuống sình anh than!
“Không chồng đi dọc đi ngang”
Có chồng say xỉn hai hàng lệ rơi
“Bắc thang lên hỏi ông trời”
Ca dao uống rượu đọc chơi có buồn? ...!


TRẦN THÂN

NHẬU SAY THÌ CỨ…


Đưa cay uống rượu mới ngon
Uống ngon mới hứng nên còn say thêm
Không mồi, nhậu riết cũng rêm
Có mồi hẻo quá chẳng êm dạ dày
Nửa ly thò đũa đưa cay
Lỡ đưa miếng lớn cắn hai để dành
Nguyên ly mà uống quá nhanh
“Mỗi ngày một cưới” chắc anh nhảy vòng
Đá ngang – bắn tỉa – xuyên hông
Không được tính vòng cho bỏ tật cương
Mười ly là chỉ sương sương
Hai mươi ly mới nửa đường Lưu Linh
Nửa đêm vơi rượu cạn bình
Vũ Hoàng Chương nhậu một mình cũng say (1) 
Tản Đà chê “mặt đỏ gay”(2)
Nên ôngNguyễnKhuyến chừa hoài được đâu (3) 
Mấy ông tiền bối uống lâu
Để cho hậu bối cạn bầu cạn ve
Nghiêng tai nói nhỏ mà nghe
Xin đừng cho chó ăn chè tại mâm
Rỉ tai mà nói thì thầm
Nhậu say thì cứ, chớ nhầm nhà ai!


(1)Thơ Vũ Hoàng Chương:  Đời vắng em rồi say với ai
(2) Thơ Tản Đà: Lại say.
(3)Thơ Nguyễn Khuyến: Chừa rượu.



TRẦN THÂN




THƯƠNG CHÚ NGHỆ NHÂN


(HOẠ THƠ NHẬT ANH) 

1/ Một đời sửa kiểng với chơi hoa
Chẳng khá cũng vui vẻ cửa nhà
Rực rỡ, màu khoe từng bữa trước
Thơm lừng, hương tỏa mỗi đêm qua
Vừa lo sửa kiểng chờ tiêu thụ
Lại bận trồng hoa để bán ra
Thời buổi chạy đua theo sở thích
Làm nên kiểng đẹp lắm phiền hà.

2/ Hà cớ làm sao mỗi lúc say
Thò tay đặt kéo cắt hư cây
Tàn cao hạ riết thành tàn thấp
Dáng đổ sửa hoài hóa dáng bay!
Tầm cỡ nào đâu hàng khởi điểm
Tay nghề há dễ hạng thơ ngây
Vậy mà cũng phải đi cầu thợ
Kẻo ngủ không yên - bứt rứt hoài!
3/ Hoài công vẫn cứ nhậu "sương sương"
Quyết học hỏi thêm để tỏ tường
Hôm trước mạnh tay cưa bạo quá
Bữa qua nhẹ kéo cắt hơi nương
Tàn hay, để mất hình "tam giác"
Dáng đẹp, bỏ quên thế "ngũ thường"
Cây "bể" kiểng hư dồn một góc
Xác xơ còi cọc tợ "ma vương"!

4/ Vương vấn tay nghề dưới nắng trưa
Thành công - thất bại vẫn say sưa
Cây cao dù lỡ thành cây thấp
Cỡ thấp vẫn nuôi đến cỡ vừa
Mấy kẻ phê bình – không tự ái
Bao người châm biếm – chẳng hơn thua
"Kiểng khô" lén lén đem vô bếp
Làm củi thay gas nấu bốn mùa.

5/ Mùa này sửa kiểng để mà chơi
Mùa tới bán ra hổng có lời
Mùa nữa gom hoài – chưa đủ vốn
Mùa sau cộng lại – lỗ khơi khơi
Tức mình thay chậu rồi kê giá
Nóng mũi đặt tên để vẽ vời
Họ vẫn dòm dòm không chịu rớ
Ôm cây, ngậm vốn muốn la trời!


6/ Trời mưa lo nhậu quên thông nước
Đất lạnh hứng lên nhớ bón phân
Mới tưới "vi sinh" cùng "hợp chất"
Lại phun "thần dược" với "siêu lân"
Tháng hai ít ẩm đem thay đất
Tháng chín nhiều mưa lại sửa tàn
Bởi muốn làm cho thiên hạ biết
Mình lao động tốt lại chuyên cần!

7/ Cần mẫn, sá chi ngàn chậu kiểng
Tâng tiu, đâu nệ một cành hoa
Một câu châm chọc cay như ớt
Một chữ tán dương quý tựa quà
Bè bạn, ráng gìn cho mật thiết
Anh em, cố giữ để dung hòa
Nghệ nhân hoa kiểng thường đùa giỡn
Đâu huởn so đo mệt tuổi già.

8/ Già đời non kéo vẫn say mê
Mê kiểng mê hoa ai dám chê
Rảnh rảnh lái xe tìm kiểng mới
Lâu lâu cuốc bộ đổi cây về
Yêu hoa chừng đã mòn tâm huyết
Mê kiểng cũng từng mất ngủ nghê
Bởi thế nghe đồn thì mó tới
Dường như máu có chất say mê!


9/ Mê thì mê vẫn nhậu lai rai
Rượu gắt cũng cần chút dã cay
Có nước chan chan là đúng bản
Có mồi gắp gắp cũng vô bài
Mồ hôi nhỏ xuống tươi cành Quế
Nước mắt thấm vào rực cánh Mai
Ai  hỏi khoái không, ông nói khoái
Nghề chơi hoa kiểng cũng mê say.


10/ Mê say cho thỏa tấc lòng ta
Yêu kiểng quý hoa tợ ngọc ngà
Đượm tứ vin cành nâng cốc rượu
Nhập tâm tựa gốc hát bài ca
Chờ khi đắc thế mà nồng thắm
Đợi lúc vận hanh để đậm đà
Tức cảnh sinh tình thơ trải mộng
Một đời sửa kiểng với chơi hoa.

                                      TRẦN THÂN 

THÚ CHƠI HOA CẢNH


(Thập thủ liên hoàn)

1/ Giọt nắng hữu tình lộng sắc hoa
Cành xuân rực rỡ trước sân nhà
Hương đưa mật đượm ong vờn tới
Nhụy hé cánh xòe bướm lượn qua
Chơi kiểng, cuộc đời tươi thắm lại
Trồng hoa, tâm trí thảnh thơi ra
Yêu đời mến cảnh hồn trong sáng
Đổ giọt mồ hôi há nệ hà.

2/ Nệ hà chi bấy bởi mê say
Nên trót nợ nần với cỏ cây
Để cánh Mai Vàng thu vía lại
Cho cành Kim Quít giữ hồn bay
Hạt sương đọng lá mà say đắm
Tia nắng xuyên tàn lại ngất ngây
Sân kiểng vào xuân thêm rực sắc
Tuổi đời âu cũng ráng thêm hoài.


3/ Hoài vọng tháng ngày với nắng sương
Thế xiên thế đứng nét tinh tường
“Gió lùa” cành vẫn cong chiều ngã
“Thác đổ” gốc còn tựa thế nương
Dáng cũng dặn lòng câu bốn đức
Hình thêm ghi dạ chữ năm thường
Sớm chiều thơ thẩn cùng cây lá
Ngắm cội nhìn hoa cũng vấn vương.

4/ Vương vấn cõi lòng những sớm trưa
Bạn bè lui tới ngắm say sưa
Bình bình luận luận nhiêu cho đủ ?
Thích thích mê mê mấy mới vừa ?
Chẳng dám tự hào hay thách đố
Cũng không mãn nguyện với hơn thua
Những mong hoa kiểng đem xuân tới
Rực rỡ xanh tươi khắp bốn mùa.

5/ Bốn mùa tám tiết dẫu mê chơi
Vẫn tính đầu ra để có lời
Lắm lúc tiền trăm vô đột ngột
Nhiều khi bạc triệu có khơi khơi
Cần mua đâu kẻ không kèn cựa
Muốn bán mấy ai chẳng vẽ vời
Hợp nhãn thì mua, ưng cứ bán
Dù cây dưới đất giá trên trời.


6/ Trời lạnh cành chờ không nhú tược
Đất khô rễ đợi chẳng ăn phân
“Hữu cơ” vẫn chuộng vừa vừa đạm
“Hóa học” lại cần ít ít lân
Nắng hạn oi nồng đừng sắp rễ 
Mưa dầm lạnh lẽo chớ phân tàn
Chăm lo cây kiểng như chăm trẻ
Muốn đẹp, muốn sang tính phải “cần”.

7/ Cần mẫn càng kiêu sa dáng kiểng
Siêng năng mới thắm đượm hương hoa
Nhành Mai cũng biết thay lời chúc
Chậu Sứ vẫn hay thế món quà
Kiểng hóa vần thơ cho lắng đọng
Hoa thành giọng hát để chan hòa
Mồ hôi đổi lấy bao thư giãn
Vui với thiên nhiên ấm tuổi già.

8/ Tuổi già chơi kiểng cũng say mê
Thân thiện môi trường ai dám chê
Mượn sức gió Đông đem tết đến
Nương hơi cánh Én kéo xuân về
Rộn ràng vô vụ quên ăn uống
Hăm hở vào mùa mất ngủ nghê
Bao nỗi thăng trầm bao phấn khởi
Bấy niềm hy vọng bấy đam mê.


9/ Đam mê hoa kiểng vẫn lai rai
Uống rượu nhìn hoa chẳng biết cay
Ngắm cánh Mai Vàng ngâm một đoạn
Vin cành Nguyệt Quế hát nguyên bài
Khi buồn tâm sự cùng Thanh Trúc
Lúc hứng hàn huyên với Bạch Mai
Say chốn hoa viên ai nỡ mỉa
Xưa nay mấy kẻ ngắm mà say!


10/ Say đắm bao lần bạn với ta
Nghệ nhân thơ hứng rượu ngà ngà
Hương đồng len lỏi đưa lời hát
Gió nội chan hòa đón khúc ca
Đẹp ý trau từ cùng tiếp sức
Thắm tình chuốt chữ để đưa đà
Hồn thơ hồn kiểng hòa chan chứa
Giọt nắng hữu tình lộng sắc hoa.

                                           NHẬT ANH

Chuyện CON BÒ & CON CHÓ


Con chó Vện giỏi giang khôn tưởng 
Lập nhiều công chủ thưởng chủ khen
Đêm hôm tối lửa tắt đèn
Bao lần cực khổ mấy phen nhọc nhằn
Trong lục súc( 1) vào hàng áp chót 
Mà oai danh ở tuốt trên cao 
Dù ai hái mận bẻ đào 
Câu tôm bắt cá dễ nào lọt qua.
Món khoái khẩu xương gà xương lợn
Thích đồ thừa, không ớn thúi hôi
Nghe mùi lạ đã đánh hơi 
Không ăn vẫn giữ nên người rất cưng 
Mùa đông đến núi rừng thiếu cỏ
Những rơm khô, chủ bó để dành
Trong kho, chú Vện nằm canh 
Bò nhà thấy vắng, mồm nhanh “tém” liền 
Vện tru mỏ sủa liền dữ dội 
Nhe hàm răng như đuổi như xua 
Bực mình bò mới phân bua
Mình không ăn được nó chừa ai ăn ? 
Chó đâu thể sống bằng rơm cỏ 
Nếu không ăn để đó bò xơi 
Chứng chi xua đuổi tơi bời 
Chắc ăn không được ghét người khác ăn ?!

TRẦN THÂN


SỐNG


Thôi hãy dứt bao lời than tiếng oán !
Thế vào đây bấy lãng mạn yêu đời 
Hãy hát hò cho sức sống sinh sôi 
Nào ngâm vịnh để tinh thần phấn khởi 
Tia nắng sớm tưng bừng xua bóng tối
Hạt sương mai rực rỡ đón bình minh
Dưới đồng xanh, lá thắm trải tâm tình 
Trên chồi biếc, búp xinh tràn ước vọng 
Đời thoải mái, tâm hồn như hoa mộng 
Sống ung dung, tư tưởng tựa bài thơ
Nghe tình xuân xích lại tự bao giờ
Thấy duyên bút gần thêm từ dạo đó
Đường đi tiếp, tiếp đoạn đường gian khó
Việc đang làm, làm những việc chưa xong
Nếu dừng chân kết quả hóa công không
Phải đối diện biết bao điều nghiệt ngã
Hãy cứng cỏi, hãy bền lòng chặt dạ
Có ra công, có hưởng, có tự hào 
Tìm vinh quang trong cực khổ gian lao 
Lấy thất bại truy thành công, hiệu quả
Hãy ra sức, quyết tâm, đừng vội vã
Có yêu đời, hạnh phúc mới hòa chan 
Biết chắt chiu, niềm vui sướng ngập tràn 
Thôi hãy dứt bao lời than tiếng oán !

NHẬT ANH



LẮNG TIẾNG ĐÀN ĐÊM


I.  Gió lá xa đưa dạ khúc hè
Tiếng đàn ai oán ngậm ngùi nghe
Côn trùng hợp tấu say hồ mộng
Ếch nhái đồng ca tỉnh giấc hòe
Quạnh quẽ cô đơn hồn não não
Ưu tư sầu muộn dạ se se
Đèn khuya như thấu niềm trăn trở
Hắt bóng canh trường tựa chở che.

II.  Chở che chia sẻ nỗi niềm ta
Đau đáu vần thơ tuổi xế tà
Trước cảnh “đông tàn hoa rụng hết” 
Trong tình người ở kẻ đi xa!
Sáu ngàn ba vạn ngày gần đến
Hai chục lẻ tư tiếng mới qua
Một cõi đi về đà định sẵn
Đong đầy tâm sự trải hồn ta!.


III. Hồn ta hòa khúc nhạc êm êm
Lắng tiếng đàn khuya đọng trước thềm
Gió nội tràn về ngây ngất quá
Hương đồng lộng đến xuyến xao thêm
Tứ thơ kết lại lòng càng ấm
Ngòi bút trải ra chữ cũng mềm
Khuya khoắc năm vần tràn xuống giấy
Tám câu bảy chữ thức cùng đêm.


IV. Thức cùng đêm – Thức suốt canh thâu
Ôi ! Tiếng đàn khuya thật nhiệm mầu
Giải tỏa cản rào đâu mấy lúc 
Khai thông bế tắt chẳng bao lâu
Còn nghe thanh thản quên dằn vặt
Vẫn thấy tự nhiên chẳng cượng cầu 
Sức sống bừng lên tình thắm thiết
Ngày về dẫu đến – có sao đâu !

NHẬT ANH

BÔNG LỤC BÌNH



Tháng ngày mặt nước lênh đênh
Rạch sông cũng trải mương kênh vẫn từng
Sinh sôi nẩy nở không ngừng
Cá tôm nương náu về bưng lên đồng
Theo triều lên xuống dòng sông
Lang thang tản mạn mà lòng thảnh thơi
Phù sa lắng đọng lần hồi
Năm dài tháng rộng đầy vơi nỗi niềm
Nắng ngày nối tiếp sương đêm
Xanh tươi màu lá mịn mềm cánh hoa
Lung linh trong ánh dương tà
Màu hoa tim tím mượt mà thanh tân
Sống vui trong cõi phong trần
Láng giềng sen súng, cận lân rong bèo
Dẫu cho thời tiết hiểm nghèo
Bao nhiêu gian khó, bấy nhiêu oai hùng
Cuộc đời thoải mái ung dung
Tím cùng trăng gió, xanh cùng núi sông
Vững lòng gạn đục khơi trong
Gần bùn vẫn sạch là bông lục bình.

                                  NHẬT ANH

HOA TRINH NỮ




Tia nắng sớm lộng sương mai rực rỡ
Nỗi niềm chi em mắc cỡ thẹn thùng?
Dõi mắt nhìn đàn ong bướm ung dung
Mà tâm trạng nghe ngại ngùng ray rứt!
Có tâm sự đau buồn trong ký ức?
Hay lệch đường sai lối hướng tương lai ?!
Trò chơi nào mà lũ trẻ đùa dai
Tay rướm máu khi cài hoa sắc tím !
Em phơi trải tâm tình không giấu giếm
Tự cho thân hèn mọn dám đèo bòng
Trước trăm hoa ngàn sắc dưới xuân phong
Em lẫn trốn trong hoa đồng cỏ dại !
Vì sao thế? Sao tự mình khổ ải?
Tội tình chi ! Chuốc lấy nỗi đau sầu !
Bao ẩn tình nên lấp kín vùi sâu
Để dệt chữ thêu câu đầy hứa hẹn
Em bẽn lẽn! Xin em đừng hổ thẹn
Giữ trong em trọn vẹn tấm chân tình
Lấy hương đời ấp ủ nụ hoa xinh
Sao em chẳng hiểu mình còn – mắc cỡ !

NHẬT ANH


HOA BƯỚM


Hoa hé, bướm còn lượn xứ xa
Hoa vừa xếp cánh bướm vờn qua
Hoa phai hương ngát hoa hờn bướm
Bướm mất mật ngon bướm trách hoa
Bướm bảo loài hoa nhiều rắc rối 
Hoa than lũ bướm lắm phiền hà 
Bướm hoa càng hận càng thua thiệt 
Bướm rũ hoa tàn có xót xa?!

BƯỚM HOA

Trăng hoa ong bướm – chuyện xưa nay
Bướm bướm hoa hoa hết tháng ngày
Cánh bướm vờn hoa hoa đắm đuối 
Cành hoa đón bướm bướm mê say 
Còn hoa, kiếp bướm còn thương nhớ 
Có bướm, đời hoa có cảm hoài
Khi bướm gần hoa hoa mới biết 
Đời thêm hoa bướm lắm điều hay!

Nhật Anh

BƯỚM ONG

Hoa nở, bướm ong cứ lượn vòng 
Hoa tàn, ong bướm có buồn không ? 
Hoa xinh, mật đượm chờ ong bướm
Hoa héo, đài khô hận bướm ong 
Hoa trách bướm ong tình xảo trá 
Hoa chê ong bướm tính đèo bòng 
Hoa vì ong bướm hoa tan tác
Hoa rụng bướm ong chắc thỏa lòng?!

ONG BƯỚM
Ong bướm rộn ràng hút mật hoa 
Có hoa, ong bướm lượn gần xa 
Hoa – ong – bướm – gió càng tươi thắm
Ong – bướm – trăng – hoa vẫn đậm đà 
Trót kiếp bướm ong: hoa với nhụy
Trọn đời ong bướm: mật cùng hoa 
Ong qua bướm lại hoa dày dạn 
Ong bướm vẫn hằng lụy kiếp hoa.

NHẬT ANH

ĐƯỜNG CHIỀU


Con sáo sang sông trở lại rồi 
Gánh đời nặng trĩu mảnh hồn côi
Chiều nay bến cũ mưa buồn quá
Lặng ngắm dòng sông ruột rối bời.
Nửa gánh cô đơn nửa gánh sầu 
Nửa đường đi nữa biết đi đâu !
Nửa e sương gió mòn thân liễu
Nửa ngại ngùng khi lỡ nhịp cầu! 
Một bước quay về một bước đau
Hai dòng lệ thắm cứ tuôn trào 
Ba sinh đã lỗi thôi đành thế
Bốn vách sầu tư nỗi nghẹn ngào!
Đường về em bước dáng liêu xiêu
Ngoảnh lại non Tây lộng bóng chiều
Bao nỗi niềm riêng dường nén lại
Hóa thành giọt lệ khóc tình yêu
Hãy khóc đi em cảnh lỡ làng 
Để còn nương bút viết thêm trang 
Đường chiều nặng trĩu hai đầu gió
Gượng gánh vào đêm đợi ánh quang. 

NHẬT ANH


Bài họa :      ĐƯỜNG CHIỀU

Trưa mới lai rai xế xỉn rồi
Mơ màng trong quanh quẽ đơn côi
Đường về qua cánh đồng xa lắc
Nẻo bước gian nan ruột rối bời.
Nửa xị sương sương chửa hết sầu
Nửa chừng muốn bỏ dễ dàng đâu!
Nửa lo đường vắng, hoàng hôn đến
Nửa sợ ma men... khó cượng cầu!
Một “quận” nghe lòng vẫn đáu đau
Hai “tua” cảm xúc lệ tuôn trào
Ba ly liên tiếp nghe mờ mắt
Bốn phía hoàng hôn... muốn nghẹn ngào!
Bước đường chân đá lại chân xiêu
Chẳng biết chiều nay đã mấy chiều?
Ta nhậu quên nhà quên trách nhiệm
Và còn quên mất chữ tình yêu!
Ta xưa cũng hạng giỏi trong làng
Học sách “Lưu Linh” mới nửa trang
Mà mất nhiệt tâm mòn ý chí
Tìm đâu trong rượu chút vinh quang!

TRẦN THÂN

NHỚ CÔNG ƠN THẦY


Bể tri thức rộng bao la bất tận 
Đường vinh quang không có nẻo đi gần 
Đã là người phải học mới nên thân 
Năng học tập vẫn cần người mở lối 
Thầy cô giáo dẫn đường trong tăm tối 
Dìu dắt người vào xã hội văn minh 
Nếu không đưa qua cửa Khổng sân Trình
Thì cũng dẫn đến con đường thực học 
Bao tận tụy bao gian lao khổ nhọc 
Bấy thành công có công sức của thầy 
Dẫu bình thường hay tột đỉnh thang mây
Vẫn ghi khắc ơn thầy trong tâm khảm 
Ơn dạy dỗ, công lao thầy to lắm 
Nghĩa trồng người, biết lấy lượng nào đong
Đường tương lai rực rỡ ánh dương hồng
Ngời sự nghiệp người thầy muôn thế hệ.


NHẬT ANH

HỌC ... HÀNH


****
Học hỏi hiểu ... điều hay cùng lẽ đúng
Học mà hành tác dụng thập phần hơn 
Học miệt mài không lơi lỏng giản đơn
Học, học mãi... làm người cần phải học.
Học như vẹt chỉ uổng công khó nhọc
Học qua loa, học trước lại quên sau 
Học thuộc lòng chỉ hiểu góc độ nào 
Học suy luận mới dồi dào kiến thức.
Học bè bạn chỗ nhiệt tình trung thực
Học người xưa nơi đạo đức kỷ cương 
Học thời nay theo khoa học, văn chương 
Học khẳng định một niềm tin tất thắng.
Học, học nữa... càng ngày càng cố gắng 
Học để làm, làm lại học hăng say
Học theo tầm thời đại hướng tương lai
Học...phụngsự, đâu hoài công khó nhọc
Học như thể tự giũa mài viên ngọc
Học càng nhiều tính yêu nước càng cao 
Học cho mình còn bồi dưỡng kẻ sau 
Học mãi mãi... ngày nào ta cũng học.

NHẬT ANH 






Chuyện ĐÔI GIÀY MỚI


Lão cao tuổi vốn ham giày mới
Tự mua về phấn khởi xiết bao
   Da mềm,màu đẹp,đế cao
     Vợ không buồn hỏi làm sao khoe hàng!
           Thấy bã chẳng ngó ngàng…mắc cở!
           Lột đồ ra để lộ đôi giày
             Bà ơi dòm thử mà coi
     Xem tôi có khác hơn ngày hôm qua ?
Vợ biết tẩy nên bà chẳng hỏi
           Lại vòng vo hành tỏi đôi câu:
   Đồng hồ chết máy từ lâu
     Sáu giờ rưởi mãi… huởn đâu xem giày!
            Lão tức tối”độp” ngay chẳng nhượng
            Kim đồng hồ chỉ xuống đôi giày
             Để nhìn nó đẹp nó oai
      Kẻ giàu chưa chắc có giày như ta!
             Ông nói thế hẳn là xảo ngữ!
             Mua nón đi đội thử xem nào
             Kim đồng hồ sẽ chỉ đâu?
     Chắc là nó sẽ quay đầu chỉ lên!
             Bà ơi giày ở dưới nền
     Sao không ngó xuống…dòm lên làm gì?!
             Nón để đội,giày để đi
     Đang đi dưới đất nhìn chi trên trời!
   Tuổi già chấp nhận thế thôi
     Có giày không nón mấy đời chết ai! 
    
                   TRẦN THÂN

CHUYỆN NGÔI NHÀ CÓ ĐÀN ÔNG


Có đàn ông trong nhà như của báu ?
Có đàn ông đảm bảo việc ngoài trong ?
Mỗi gia dình đều cần có đàn ông
Sao lại bảo:Có chồng…gông đeo cổ!
Không đàn ông,cuộc đời chưa thấm khổ
Có ai từng cảnh ngộ của tôi đây !
Đàn ông tôi cứ sáng xỉn chiều say,
Bao công việc trong ngoài giao hết vợ
Quét dọn,nấu ăn, thăm đồng,đi chợ
Hiếu hỉ,học hành,chạy nợ,nuôi con
Nhà dột cột xiêu mình vợ lo toan
Chồng say xỉn đợi nợ mòn con lớn!
Mọi thiếu thốn ,mặc đói no đau đớn
Chồng vô tư,không cùng vợ sẻ chia
Khóc lén con trong những lúc canh khuya
Thương con dại nhịn hoài thêm tủi khổ
Trong thôn xóm những đàn ông có vợ
Họ luôn là chỗ dựa của thê nhi
Chồng mình sao cứ nhậu nhẹt li bì !
Tuổi còn trẻ lại sinh nhiều bệnh tật !
Sưng phổi,viêm da, đại tràng,sỏi mật
Thuốc không cần ,cần có rượu mà thôi !
Cỏi dương trần đành ngưng nghỉ cuộc chơi
Bỏ thê tử,về nơi miền lạc cảnh !
Không đàn ông,ngôi nhà tuy hiu quạnh
Nhưng gia đình khởi sắc…nợ dần vơi
Mẹ con cùng làm,xây dựng cơ ngơi
Nửa tổ ấm ,thiếu chồng nhưng bớt khổ


VÀNH KHUYÊN






NỬA CHỪNG XUÂN


Nửa muốn phân bua nửa ngập ngừng
Nửa vừa rươm rướm nửa rưng rưng
Nửa mừng nửa tủi nghe trìu mến
Nửa lạ nửa xa thấy ngại ngùng
Nửa ướm cõi lòng thêm chút nữa
Nửa dò tấc dạ nửa đành ngưng
Nửa mình nửa bậu chưa tròn nửa
Nửa mảnh tình xuân lịm nửa chừng.
  
Nửa trì nửa kéo nửa dây dưa
Nửa muốn được thêm nửa muốn chừa
Nửa kiếp cơ hàn còn khổ nữa
Nửa đời gian khó vẫn chưa vừa
Nửa hơn nửa thiệt so hai nửa
Nửa định trao tình nửa đẩy đưa
Nửa giấc hoàng lương mơ mộng nữa
Nửa chừng xuân muộn thấu hay chưa!


NHẬT ANH

MỘT NỬA NỮA


Nửa rượu trong bình nửa rót ra
Nửa say nửa tỉnh nửa ngà ngà
Nửa còn luyến tiếc tình duyên nữa
Nửa muốn tương phùng nửa muốn xa
Che nửa vầng trăng soi nửa mặt
Chừa cho nửa nữa rọi quan hà
Nữa mai hai nửa không còn nữa
Mượn nửa chung này bạn với ta.
  
Nửa tứ bài thơ ngót nửa trang
Nửa sầu nửa nhớ nửa mơ màng
Nửa đời sự nghiệp chưa trôn nửa
Nửa sắp thành công nửa dở dang
Đi nữa mong tìm thêm nửa nữa
Nửa còn do dự nửa hoang mang
Đắn đo chi nữa thêm già nữa
Tìm nửa duyên nhau kẻo lỡ làng.

NHẬT ANH


TÂM SỰ CHIẾC XUỒNG BỂ


Bị nén chặt oằn mình trong đống đất
Ta đau lòng khi nhắc chuyện xa xưa
Bởi một thời cũng dạn nắng dày mưa
Tung sức trẻ đón đưa cùng chuyên chở
  Nhớ một thuở trời đang cơn giông tố
Ta âm thầm giúp đỡ kẻ sang sông
Đâu những khi nước nhẩy ngập đầy đồng
Ta lướt sóng người hái bông điên điển
Cũng có lúc vượt muôn ngàn nguy hiểm
Ta lách luồn không một tiếng than van
Người với ta thắt chặt mối liên hoàn
Khi vượt cạn người sẵn sàng khiêng đẩy
Ta nứt nẻ người nhanh tay xảm lại
Ta nắng nôi người che đậy kỹ càng
Có ngờ đâu khi đến lúc thân tàn
Người bỏ mặc thêm ngỡ ngàng sương gió
Đêm lạnh lẽo trăng sầu giăng khắp ngõ
Nước tràn thân người nỡ bỏ đành lòng
Rồi một hôm họ kéo ta lên giồng
Đổ đầy đất để trồng hành ươm cải
Ta đau đớn ta vô cùng uể oải
Biết làm sao khi tuổi đã già nua
Và mới hay ta sống chỉ bằng thừa
Nhưng hồi tỉnh lại cười trên số phận
Ta đã sống vuông tròn không vướng bận
Tội tình gì một chút phải đau thương
Đã thấu rồi cần trải hết tình thương
Cho xanh cải tốt hành đang non nớt.

NHẬT ANH

LÁ RỤNG


Thu đến rồi
Lục bình trôi
Heo may lạnh
Lá vàng rơi
          Ngoài kia dòng cuộn chảy
          Cuốn theo chiếc lá trôi
          Nước trôi gió lại thổi
          Chiếc lá vẫn buồn rơi
Nhắm mắt nghe lá rụng
Ngẩng đầu nhìn lá rơi
Lòng bâng khuâng tự hỏi
Phải chăng hết một đời?
          Thương cho đời chiếc lá
          Cho bóng mát một thời
          Cho trong lành không khí
          Để phiêu bạt phương trời!
Lá rụng tìm về cội
Gió chẳng để tự rơi
Chiều nay nhìn chiếc lá
Nghe tấc dạ bồi hồi !
         

         Vành Khuyên