Thu đến rồi
Lục bình trôi
Heo may lạnh
Lá vàng rơi
Ngoài kia dòng cuộn chảy
Cuốn theo chiếc lá trôi
Nước trôi gió lại thổi
Chiếc lá vẫn buồn rơi
Nhắm mắt nghe lá rụng
Ngẩng đầu nhìn lá rơi
Lòng bâng khuâng tự hỏi
Phải chăng hết một đời?
Thương cho đời chiếc lá
Cho bóng mát một thời
Cho trong lành không khí
Để phiêu bạt phương trời!
Lá rụng tìm về cội
Gió chẳng để tự rơi
Chiều nay nhìn chiếc lá
Nghe tấc dạ bồi hồi !
Vành
Khuyên