Con chó Vện giỏi giang khôn tưởng
Lập nhiều công chủ thưởng chủ khen
Đêm hôm tối lửa tắt đèn
Bao lần cực khổ mấy phen nhọc nhằn
Trong lục súc( 1) vào hàng áp chót
Mà oai danh ở tuốt trên cao
Dù ai hái mận bẻ đào
Câu tôm bắt cá dễ nào lọt qua.
Món khoái khẩu xương gà xương lợn
Thích đồ thừa, không ớn thúi hôi
Nghe mùi lạ đã đánh hơi
Không ăn vẫn giữ nên người rất cưng
Mùa đông đến núi rừng thiếu cỏ
Những rơm khô, chủ bó để dành
Trong kho, chú Vện nằm canh
Bò nhà thấy vắng, mồm nhanh “tém” liền
Vện tru mỏ sủa liền dữ dội
Nhe hàm răng như đuổi như xua
Bực mình bò mới phân bua
Mình không ăn được nó chừa ai ăn ?
Chó đâu thể sống bằng rơm cỏ
Nếu không ăn để đó bò xơi
Chứng chi xua đuổi tơi bời
Chắc ăn không được ghét người khác ăn ?!
TRẦN THÂN