Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

TÂM SỰ CHIẾC XUỒNG BỂ


Bị nén chặt oằn mình trong đống đất
Ta đau lòng khi nhắc chuyện xa xưa
Bởi một thời cũng dạn nắng dày mưa
Tung sức trẻ đón đưa cùng chuyên chở
  Nhớ một thuở trời đang cơn giông tố
Ta âm thầm giúp đỡ kẻ sang sông
Đâu những khi nước nhẩy ngập đầy đồng
Ta lướt sóng người hái bông điên điển
Cũng có lúc vượt muôn ngàn nguy hiểm
Ta lách luồn không một tiếng than van
Người với ta thắt chặt mối liên hoàn
Khi vượt cạn người sẵn sàng khiêng đẩy
Ta nứt nẻ người nhanh tay xảm lại
Ta nắng nôi người che đậy kỹ càng
Có ngờ đâu khi đến lúc thân tàn
Người bỏ mặc thêm ngỡ ngàng sương gió
Đêm lạnh lẽo trăng sầu giăng khắp ngõ
Nước tràn thân người nỡ bỏ đành lòng
Rồi một hôm họ kéo ta lên giồng
Đổ đầy đất để trồng hành ươm cải
Ta đau đớn ta vô cùng uể oải
Biết làm sao khi tuổi đã già nua
Và mới hay ta sống chỉ bằng thừa
Nhưng hồi tỉnh lại cười trên số phận
Ta đã sống vuông tròn không vướng bận
Tội tình gì một chút phải đau thương
Đã thấu rồi cần trải hết tình thương
Cho xanh cải tốt hành đang non nớt.

NHẬT ANH